Dù khuyết bàn tay phải bẩm sinh nhưng Ngọc Quang không coi đó là áp lực mà lấy làm động lực để cố gắng hơn nữa trong hành trình khám phá cuộc sống, khám phá thế giới tươi đẹp.
Với người khỏe mạnh bình thường, hành trình đến Sơn Đoòng đã là khó khăn, gian nan, nhưng với chàng trai 28 tuổi Vũ Ngọc Quang – người không may khuyết bàn tay phải bẩm sinh thì hành trình ấy còn khó khăn hơn nhiều lần.
Quang kể, mùa hè năm 2017, sau chuyến hành trình phượt xuyên Việt cùng một người học trò cũ, anh vô tình xem được những hình ảnh, video về tour khám phá Sơn Đoòng. Vốn là người mê dịch chuyển, thích mạo hiểm nên Quang ngay lập tức bị thu hút bởi thông tin trên. Tuy nhiên, khi tìm hiểu, anh được biết các suất trong chuyến đi đó đã được đặt hết đến cuối năm 2018.
“Không chỉ mình mà nhiều người cũng mơ ước đến Sơn Đoòng lắm nên cũng dễ hiểu khi mọi người đăng kí hết suất rồi. Mọi người chờ đợi tới một, hai năm còn không được thì tay mình thế này lại càng khó đi được hơn”. Tuy có hụt hẫng nhưng Quang vẫn không từ bỏ ước mơ đến “tâm Trái Đất” của mình. Suốt từ đó đến nay, anh luôn theo dõi thông tin để nếu có chuyến là sẵn sàng đăng ký ngay. Mới đây, khi vô tình thấy quảng cáo về tour khám phá Sơn Đoòng để kích cầu du lịch sau dịch, anh lập tức đăng ký chỉ trong “một nốt nhạc”.
Biến điều không thể thành có thể
Hiểu rằng hành trình này sẽ khó khăn hơn những hành trình khác nhưng vì quá ao ước được đi Sơn Đoòng nên Quang “phớt lờ” khiếm khuyết bàn tay. Anh trả lời đầy đủ các thông tin trong phiếu đăng ký nhưng tuyệt nhiên không “đả động” gì đến bàn tay phải của mình.
“Trong phiếu hỏi gì thì mình trả lời chân thực đến đó: từ thông tin cá nhân, kinh nghiệm của bản thân về các chuyến đi, các trải nghiệm mạo hiểm từng thử qua. Có câu hỏi về tình trạng sức khỏe nhưng mình hoàn toàn tự tin vào thể lực của mình vì hàng ngày đều tập thể dục và rèn luyện thân thể’, Quang vui vẻ kể lại.
Vượt qua vòng hồ sơ, anh Quang vui sướng còn hơn ngày nghe tin đỗ đại học. Sau đó anh còn trải qua một vòng phỏng vấn trực tiếp. Khi biết mình chắc chắn được tham gia chuyến đi, Quang mừng khôn xiết.
Bà Limbert Deb (60 tuổi người Anh, từng làm việc ở Oxalis Adventure – đơn vị duy nhất tổ chức các chuyến đi đến Sơn Đoòng trong 8 năm) chia sẻ: “Tôi khá bất ngờ về trường hợp của Quang, vì cậu ấy không đề cập đến bàn tay của mình khi đăng ký. Tuy nhiên, thấy Quang còn trẻ, khỏe mạnh, có kinh nghiệm trong trekking lại rất quyết tâm nên tôi đồng ý để cậu ấy tham gia”.
Bà cho biết thêm, đơn vị có chương trình để sẵn sàng hỗ trợ những du khách bị thương trong tour, điều đặc biệt cần với những du khách như Quang. Và trong suốt chuyến đi luôn có thành viên đội an toàn theo sát và hỗ trợ anh.
Trước khi đi vài ngày, Quang hào hứng đến mất ngủ nhưng anh cũng có chút lo lắng liệu có gì bất thường xảy đến ở phút cuối không. ‘Trước đây, khi đã thi đỗ vào trường để theo nghề múa, người ta cũng không muốn cho mình học vì không tin mình có thể làm được. Bị từ chối cơ hội nhiều lần nên mình cũng sợ, sợ bản thân lại không thể thực hiện được ước mơ khám phá Sơn Đoòng’, Quang bày tỏ.
Thế nhưng, tâm trạng bồn chồn ấy đã biến mất khi Quang đến Đồng Hới, dùng bữa tối đầu tiên cùng đoàn. Lúc ấy, anh đã thực sự tin rằng, sáng mai thức giấc, mình sẽ thực hiện được ước mơ đi vào ‘tâm Trái Đất’.
Hành trình đến ‘tâm Trái Đất’
Sau đêm nghỉ đầu tiên ở Phong Nha, cả đoàn bắt đầu hành trình băng rừng rậm, vượt con đường dốc đá cao gập ghềnh, qua nhiều sông suối để đến được hang Én – lối vào để đến với Sơn Đoòng.
Khi được hỏi, bản thân có nghĩ khiếm khuyết trên cơ thể là áp lực lớn nhất trong hành trình thám hiểm này không, Quang bảo: ‘Đối với mình, thiếu đi một bàn tay đôi khi lại là một điều may mắn. Ví dụ như trong hành trình nhiều hiểm trở này, mình khác mọi người, đó là có ít đi một thứ có thể dễ bị thương’.
Đứng ở hang Én, ý chí của Quang càng “rực cháy” khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng quá hùng vĩ. Anh sững sờ, kinh ngạc vì bấy lâu nay từng nghĩ những bức ảnh, video ở nơi đây đều phóng đại vẻ đẹp của nó.
Để đến bãi trại, cả đoàn phải leo lên các khối đá lớn xếp chồng lên nhau. Từ đây, có thể thấy một cửa hang lớn, hứng trọn nguồn ánh sáng từ bên ngoài. Cạnh đó là hồ nước trong xanh để mọi người có thể bơi lội. Quang bảo, nếu du khách nào không hoàn thành các chặng trong ngày đầu tiên sẽ phải quay trở lại Phong Nha lập tức và không được tham gia chuyến đi nữa.
Ngày thứ 2, cả đoàn tiếp tục băng rừng, xuyên hang Én. Mất khoảng 2 tiếng thì đến được Sơn Đoòng. Mọi người cần đeo đai an toàn và leo xuống vì cửa hang khá bé mà đường xuống dốc rất tối. Quang phải quay mặt vào vách để nhìn đường đi, đảm bảo an toàn.
Khác với tưởng tượng của Quang, trong hang có địa hình vô cùng đa dạng, từ những dốc đá lớn, đồi cát đến đoạn đường nhiều đá nhọn, được hình thành do nước chảy liên tục xuống đá trong hàng triệu năm. Cảnh đẹp như trong phim và anh ngỡ mình là nhân vật chính mà cứ đi được một đoạn lại thấy một thước phim mới mở ra.
‘Ngay khi xuống được lòng hang, mình quay lưng lại. Cảnh tượng bên trong hơn cả mong đợi, có vô số tòa thạch nhũ và vách đá khắp nơi. Mình thấy hang Én đã rộng lớn và đẹp lắm rồi nhưng đến Sơn Đoòng thì cảm giác còn khó tả hơn cả. Tưởng như có thể thả cả hang Én lọt thỏm trong lòng hang động lớn nhất thế giới này’.
Từ điểm cắm trại, anh có thể trông thấy hố sụt 1 phía xa với thảm thực vật trải xanh mướt. ‘Khoảnh khắc ấy rất tuyệt, người tôi đơ lại, không biết mình đang ngắm nhìn thứ gì. Ở đó giống như một khu rừng trong hang, lưng chừng là những đám mây không ngừng chuyển động’.
Sau khi nghỉ ngơi và cất đồ tại trại, đoàn đến sông ngầm. Mọi người phải mặc áo phao, tiếp tục đi xuống sâu hơn nữa. Qua con dốc dựng nguy hiểm là một khe đá, chỉ vừa đủ 2 cánh tay dang rộng. Quang căng thẳng khi nghe rõ tiếng hét của những người đi trước.
‘Khi vừa chạm chân xuống mặt nước, mình đã hiểu tại sao mọi người hét lớn đến vậy. Vì nước quá lạnh, chỉ khoảng 12 – 13 độ theo cảm nhận của mình, chân như muốn đóng băng’.
Ngày tiếp theo, đoàn tiếp tục đi sâu và luồn lách qua vòm hang nhỏ. Do những tảng đá sập, xếp chồng lên nhau, mỗi người đều phải bỏ ba lô sang trước rồi mới len người qua. Khi hết vòm hang, đoàn leo bằng dây thừng để qua phía bên kia của hố sụt 1 và đến với hố sụt 2.
Băng qua nhiều đoạn đường trơn trượt, đoàn tới Vườn địa đàng. Quang lại một lần nữa kinh ngạc vì cảnh tượng đẹp như mơ. Từng vệt nắng hắt xuống, bên dưới là khu rừng ngập tràn những cánh bướm bay lượn. Từ đây, đoàn đến với hang tối để tìm hiểu những sinh vật đặc biệt sống trong hang như cá mù, nhện mù. Những đặc điểm này của chúng được hình thành trong quá trình thích nghi với môi trường sống không có ánh sáng.
“Mình như được mở mang tầm mắt khi nhìn thấy những con cá trong suốt, không có mắt, giống hệt trong tiểu thuyết viễn tưởng Hành trình vào tâm trái đất của Jules Verne. Cả khi đã về nhà, mình vẫn thường tưởng tượng về một thế giới sâu trong lòng đất, nơi có hệ sinh thái và những sinh vật đặc biệt chưa được tìm thấy”.
Ngày thứ 4, đoàn phải đi qua một lòng hồ cạn nước, bên dưới là bùn sình đặc quánh, cao ngập đầu gối. Nhiều đoạn đường là đá nhọn do nước bào mòn. Đến đây, Quang được trải nghiệm một trong những hoạt động kịch tính nhất – chinh phục Bức tường Việt Nam. Đây là khối thạch nhũ khổng lồ, dài và cao hàng trăm mét, được hình thành trong quá trình kiến tạo vỏ trái đất.
Với Quang, đường leo bức tường là đoạn khó đi và mất sức nhất, anh phải vượt qua những đoạn đường dốc, trơn và nguy hiểm. Ai nấy đều phải đeo đai an toàn, leo dây thừng với sự hỗ trợ của đội ngũ an toàn. Sau khi tới đỉnh của bức tường, đoàn tiếp tục băng rừng khoảng 2 tiếng để ra ngoài, kết thúc hành trình thám hiểm Sơn Đoòng.
Làm nên khoảnh khắc ‘để đời’ chỉ với một bàn tay
Trở về nhà sau 6 ngày 5 đêm khám phá Sơn Đoòng, những cảm xúc tuyệt vời vẫn còn vẹn nguyên trong tâm thức chàng trai trẻ. Quang nhớ lại những đoạn đường phải bò, dò dẫm từng bước một trên vách đá hay thủng giày vì đá nhọn. Nhiều đoạn yêu cầu nắm dây thừng để leo dốc, anh phải cuốn chặt dây vào cánh tay.
‘Càng xiết mạnh thì càng tạo những vết hằn đến xước cả da nhưng lúc đó quá tập trung vào hành trình mà mình không còn cảm giác gì cả. Khi về rồi, nhìn lại những vết sẹo chằng chịt trên tay đó, mình càng cảm nhận được rằng bản thân đã có một hành trình tuyệt vời đến thế nào’, Quang tâm sự.
Chia sẻ về cảm xúc sau khi chuyến đi kết thúc, Quang hài hước bảo có nhiều điều thú vị mà anh chắc cả đời không quên.
Trong suốt chuyến đi, dù có nhiều khó khăn, nhất là với một người khuyết bàn tay như Quang nhưng anh chưa từng giây phút nào nản chí. Anh bảo, thiếu tay thì những bộ phận khác chỉ cần làm việc nhiều hơn chút thôi. Anh lo nhất là sức bền nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn, anh chỉ còn biết tập trung vào nhìn ngắm cảnh đẹp hùng vĩ trong hang.
“Thực sự hành trình rất ‘dễ thở’ vì du khách được đội an toàn trợ giúp tận tình. Một đoàn có 10 khách nhưng phải đến khoảng 40 người theo hỗ trợ. Cứ 1-2 khách sẽ là một người của biệt đội an toàn theo sát. Những người còn lại vác hành lý của khách, đồ dùng, nhu yếu phẩm cần thiết. Trong chuyến đi, họ luôn tới trước điểm trại, dựng lều và nấu ăn. Họ hầu hết đều là người dân địa phương. Mỗi một người cõng hành lý nặng tới 30 kg, chân chỉ đi những đôi dép bình thường nhưng đi nhanh và rất an toàn”, Quang kể lại trong thán phục.
Lúc đến Sơn Đoòng thấy hùng vĩ quá, Quang chắc mẩm về nhà sẽ kể với mọi người cả tháng không hết chuyện mình đã thấy và trải nghiệm những gì. Nhưng về nhà, anh nhận ra, mọi ngôn ngữ, hình ảnh đều chẳng thể diễn tả hết được. Thậm chí, khi về rồi, anh chẳng còn thấy tòa nhà nào đẹp nữa – những kiến trúc nhân tạo dù vĩ đại và kỳ công tới mấy cũng không thể bằng thiên nhiên.
Theo dantri.com.vn